DIỆN MẠO ĐÔ THỊ VÀ DIỆN
MẠO CÁN BỘ
Thực tế cho thấy,
bộ mặt đô thị trong một số thành phố lớn ở nước ta, bên cạnh những gam màu
sáng, có điểm nhấn, có quy hoạch bài bản thì còn tồn tại quá nhiều bất cập, nhất
là trong công tác quản lý đô thị. Quản lý đô thị là “phần mền” trong các mắt
xích như chính sách, quy hoạch, tổ chức, chỉnh trang, kiến tạo, vận hành đô thị
và là một khâu then chốt tạo nên bộ mặt đô thị sáng sủa, khang trang của chính
đô thị đó. Nếu quy hoạch tốt nhưng công tác giám sát, quản lý đô thị kém thì
không bao giờ kiến tạo được một đô thị đẹp, văn minh. Do đó, Bí thư thành ủy TP
Hà Nội Phạm Quang Nghị rất có lý khi chủ trương “lấy diện mạo đô thị làm tiêu
chí đánh giá cán bộ”.
Có thể khẳng định,
đây không phải là một ý tưởng hoàn toàn mới nhưng là một chỉ đạo hết sức đúng đắn
và phù hợp với kết cấu logic “người-việc” của một vị đứng đầu thành phố. Lâu
nay chúng ta vẫn đánh giá cán bộ một cách chung chung, không gắn với từng công
việc, trách nhiệm, nghĩa vụ cụ thể thành thử đâm ra “nhờn thuốc” hay “huề cả
làng”: người làm tốt, có trách nhiệm trong công việc và người làm chưa tốt, thậm
chí làm sai, làm ngơ, “làm thinh” vẫn không sự khác biệt nhau mấy. Do đó, đối với
những cán bộ có biểu hiện “thỏa thuận ngầm” hay “làm ngơ” trước những sai phạm
trong quá trình quy hoạch, xây dựng, giám sát và lập lại trật tự kỷ cương đô thị
thì nhất thiết phải xem xét lại mức độ “hoàn thành nhiệm vụ”, thậm chí cần phải
có những chế tài đủ mạnh để răn đe. Rõ ràng, “bộ mặt” văn minh của một đô thị
không thể không gắn với tinh thần trách nhiệm, kỷ cương, nghiêm khắc của đội
ngũ cán bộ làm công tác quản lý đô thị. Chính lẽ đó có thể khẳng định rằng, “diện
mạo đô thị” và “diện mạo cán bộ” là hai thành tố có mối liên đới với nhau hết sức
chặt chẽ nhau, làm tiền đề cho nhau, “thẩm mỹ” cho nhau. Tuy vậy, để đánh giá một
cách xác thực hơn về cán bộ làm công tác quản lý đô thị thì cần phải cụ thể hóa
các tiêu chí, các lĩnh vực cho từng vị trí công việc cụ thể để có thể lượng giá
được mức độ, trách nhiệm hoàn thành của từng cán bộ, nếu không sẽ rơi vào tình
trạng “gãi ngứa ngoài giầy” đã tồn tại lâu nay trong cách điều hành và quản lý
đô thị cũng như trong công tác đánh giá cán bộ.
Nhận xét
Đăng nhận xét